hi

hi

Tuyết

“奉勸世人休愛色, 愛色之人被色迷”

(Phụng khuyến thế nhân hưu ái sắc, Ái sắc chi nhân bị sắc mê.)

Khuyên bảo người đời đừng ham mê tình, sắc, người ham mê tình sắc sẽ bị tình sắc làm cho mê muội

🌻🌻🌻

Chuyện xưa kể rằng, trên dương thế có một đôi uyên ương tình thâm nghĩa nặng. Một ngày, chàng trai đi làm xa đã bất hạnh gặp nạn, bỏ mạng nơi đất khách quê người. Linh hồn chàng không khỏi nhớ thương về người vợ chốn dương gian. Nên đến bên bờ sông Xuyên Vong nguyện “Ta không muốn luân hồi, ta phải về với thê tử của ta”

🌻🌻🌻🍃

Cầm trên chén canh Mạnh Bà, anh tự nhủ với lòng:“Dù phải uống thứ nước vong tình này thì ta vẫn không muốn quên. Sau khi chuyển sinh, ta nhất định sẽ đến tìm thê tử”

Nương tử của chàng trai khi hay tin cái chết của chồng, đã nhiều lần tìm cách quyên sinh. Nhưng lần nào cũng được người nhà cứu sống lại, bởi vậy cô nguyện sẽ thủ tiết cả đời.

Còn chàng trai kia cũng chuyển sinh vào một gia đình nọ, cách ngôi nhà cũ của cậu không xa. 

🌻🌻🌻💥

20 năm trôi qua, chàng trai trở thành một nam nhi tuấn tú. Một ngày đi qua ngôi nhà cũ, cậu bỗng dừng lại trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt hướng về phía khung cửa sổ, thấy một quả phụ đang ngồi khâu vá. Cảm giác rất gần gũi, thân quen như gặp đâu rồi nhưng rồi cậu lại bước đi.

Và ngay trong thoáng ngắn ngủi ấy quả phụ bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ. 

Nhưng chàng không còn nhận ra mình, thế là nàng mang bệnh si tình mà chết.

🌻🌻🌻🌻

Khi xuống dưới Hoàng Tuyền, gặp Mạnh Bà, quả phụ liền hỏi: “Lão bà bà, chàng đã đến, vì sao lại không nhận ra ta, không nói với ta một lời?”.

Mạnh Bà thấy quả phụ chưa dứt được trần duyên, bèn nói: “Duyên phận của hai người đã hết, chia ly cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng thấy cô không đành lòng, ta sẽ cho cô được gặp lại anh ta lần nữa. Tuy nhiên, cô sẽ phải ở đây chịu khổ 20 năm rồi mới được chuyển sinh vào kiếp sống tiếp, cô có nguyện ý không?”. Cô gái đồng ý.

🌻🌻🌻🌻

Thế là cô được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn. Đúng 20 năm sau, chàng trai ấy chết xuống Hoàng Tuyền, nàng gặp lại người xưa chưa thoả được lòng mừng rỡ nhưng chàng trai dửng dưng nhìn cô, như nhìn một người xa lạ, anh đón chén canh vong tình của Mạnh Bà và uống cạn, rồi anh bước vào cửa luân hồi.

Ngẫm:

🌸🌸🌸Sông Bỉ Ngạn dưới Hoàng Tuyền nào có cỏ chi mà người con gái ngày đêm nhổ cỏ, cái cỏ mà nàng nhổ mỗi ngày vẫn đâm chồi nảy lộc chính là cái “Tình” mà nàng chưa dứt bỏ kể khi lìa mệnh cõi đời.

🌸🌸🌻🌻

20 năm chờ đợi để mất đi cơ hội chuyển sang thành người cũng vì si một mối tình dương thế!

Report Page